Jujutsu Kaisen hậu truyện mang đến những câu chuyện đầy cảm xúc về cuộc sống của các nhân vật sau chuỗi biến cố quan trọng của bộ truyện.
Hậu truyện (Epilogue) của Jujutsu Kaisen vừa được phát hành mang đến những câu chuyện ngắn đầy cảm xúc về các nhân vật sau sự kiện chính của bộ truyện. Mỗi phần đều là những khoảnh khắc riêng tư và ý nghĩa, từ cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Itadori Yuji và Ozawa Yuko dưới tuyết rơi, câu chuyện đối diện với quá khứ của Kugisaki Nobara, cho đến những mảnh ghép về quá khứ của Uraume - người hầu trung thành của Sukuna.
Ozawa Yuko - Vĩ thanh
Yuji: Tớ thích tuyết. So với lúc còn nhỏ, pháo hoa và biển ngày càng bớt đặc biệt hơn, nhưng tuyết thì vẫn...mang lại cảm giác đặc biệt.
Yuko: …Tớ cũng vậy.
Suy nghĩ của Yuko: Dù đã trở về nhà, nhưng lạ thay mình chưa gặp ai quen biết từ trường học cả. À thì, dù có gặp đi nữa, họ cũng không nhận ra là mình. Qua cả tiểu học và trung học, chắc cũng có khoảng 200 người mà mình nhận ra mặt... chắc vậy. Dù vậy, mọi người đi ngang qua đây đều là những người mình không quen biết. Để bất ngờ gặp được người mà tớ muốn gặp nhất...
Yuji: Ồ, là Ozawa!!
Yuko: Thở dài...
Yuko: I-i-i-i-i Itadori. Cậu về quê à??
Yuji: Khi tớ lên Tokyo, nhà của ông nội cứ để y nguyên, nên tớ về dọn dẹp và lo thêm vài việc khác nữa.
Yuko: Ồ. Thật trùng hợp.
Yuko: Bà của tớ sắp chuyển vào viện dưỡng lão, nên tớ cũng trở về giúp dọn dẹp nhà cửa.
Yuji: Phùuu. Chúng ta trẻ mà đã gặp nhiều rắc rối như vậy rồi.
Yuko: Itadori, cậu ổn khi sống ở Tokyo chứ?Suy nghĩ của Yuko: À, mình đã biết là cậu ổn từ Nobara rồi.
Yuji: Ừ, tớ ở Shibuya nhưng vẫn bình an vô sự.
Suy nghĩ của Yuko: Đó không phải là điều tớ muốn hỏi... Những vết sẹo trên mặt cậu là do cái đó...Cậu đã ở ngay tâm vụ nổ mà.
Yuji: Còn Ozawa thì sao?
Yuko: Tớ ở Machida.
Yuji: Ha ha, Machida – thành phố bí ẩn thật thú vị nhỉ.
Yuko: ?
Yuji: Đùa thôi. Tớ đã nghe từ Kugisaki rồi, nên đã biết...rằng cậu vẫn ổn, Ozawa.
Suy nghĩ của Yuko: Không, bình tĩnh nào. Điều đó không có nghĩa là Itadori là người hỏi thăm.
Yuji: Ồ.
Yuji: Tuyết đang rơi kìa.
Yuko: Cậu vẫn thích... tuyết chứ?
Yuji: Ừ. Kỳ lạ là nó vẫn rất đặc biệt.
Yuko: Tớ cũng thích tuyết. Đặc biệt là khi tuyết phủ dày.
Yuji: Đúng vậy. Nó khiến tớ muốn làm người tuyết.
Suy nghĩ của Yuko: Vì nó giống như...người mà tớ thích đến vậy.
Nobara: HẢ!!! Ngay lúc này!! Itadori!!! Cậu ta sắp bước qua ngưỡng cửa trưởng thành!! Tớ nghĩ vậy!!
Megumi: Chà, trẻ con như bọn mình sẽ chẳng bàn chuyện kế nghiệp gia tộc đâu.
Kugisaki Nobara - Vĩ thanh
Nobara: Này.
Mombara: Gì cơ? Cái gì thế Nobara? Vậy là sao? Cậu đến thăm mẹ à?
Nobara: Tất nhiên là không, đồ ngốc. Tớ chỉ không muốn làm lơ những lời cuối cùng của một người.
Mombara: Ra là cậu thấy vui.
Suy nghĩ của Nobara: Ahh, đúng là khiến mình khó chịu. Mình không quan tâm đến những thứ mình không biết cách làm.
Mombara: Vậy là Nobara đã trở thành chú thuật sư, nhỉ? Tớ không có tài năng đó, nên bà nội lúc nào cũng chỉ chơi đùa với mình cậu, Nobara-chan.
Nobara: Đừng nói kiểu đó. Cậu nghĩ chúng ta bao nhiêu tuổi rồi? Thứ cậu thiếu không phải là tài năng chú thuật, mà là tình thương của bậc làm cha mẹ. Dù cậu có ở đó hay không, tớ vẫn sẽ trở thành chú thuật sư. Nếu không có tớ, cậu đã chẳng thể từ bỏ làm chú thuật sư.
Nobara: Thật là đáng thương. Cậu sợ bà già đó đến vậy à?
Mombara: Cậu chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao? Nobara. Cậu muốn tớ thừa nhận cậu, đúng không? Tớ xin lỗi, tớ biết cậu muốn nghe “Tớ xin lỗi vì ngày xưa” “Cậu đã trưởng thành rất tốt” “Cậu thật tuyệt vời”. Chắc cậu muốn làm đẹp lại ký ức về người mẹ tồi tệ của mình, dù chỉ một chút. Tiếc là...tớ vẫn không thay đổi gì cả.
Mombara: Quyến rũ người giàu, say xỉn, chơi đùa với trai trẻ. Tớ đang rất, rất vui. Cảm giác như cuộc sống của tớ là tuyệt nhất. Để cha mẹ sống trong tâm tưởng cậu thật sự là điều đáng thương.
Nobara: Thật tuyệt vời. Bài giảng nhẹ nhàng đến mức nó hẳn đến từ hành tinh có trọng lực khác vậy.
Mombara: Gì?
Nobara: Từ tận đáy lòng, tớ thật sự không quan tâm đến cậu. Tớ chỉ muốn tôn trọng người đã khuất, và tớ đến vì nghĩ rằng mình sẽ thấy thứ gì đó rất, rất buồn cười.
Mombara: Cậu đang nói cái quái gì...
Nobara: Đúng không? Bàaaaa ơi.
Mombara: Mẹ. Mẹ ơi.
Nobara: Cứ từ từ.
Panda - Vĩ thanh
Cháu gái: Aaaaa, là một con gấu trúc. Dễ thương quá.
Cháu trai: Không được chạm vào đâu. Đây là báu vật của ông đấy.
Cháu gái: Ồ, cũng dễ thương với tư cách báu vật.
Cháu trai: Đây là một chú thể đặc biệt bị nguyền rủa.
Cháu gái: Ưgh, một chú hài!? Vậy thì thôi!! Dơ quá!!
Cháu trai: Này, đồ ngốc.
Panda: Đứa nhỏ này tính tình xấu quá. Cháu thực sự là cháu của Yuta sao?
Người dẫn chuyện: Chú hài – Panda. Sau cuộc khủng bố chú thuật tháng 11/2018, khả năng kiểm soát độc lập kiểu quan sát lẫn nhau đã mất đi chức năng.
Cháu: AAAAAAAAAAAAA!!!
Người dẫn chuyện: Nó ngừng hoạt động vào tháng 10/2035. Sau khi được đăng ký vào kho của gia tộc Gojo, quyền sở hữu được chuyển cho Okkotsu Yuta, người đại diện gia tộc.
Panda: Ồn quá.
Người dẫn chuyện: Đến tận năm 2080, nó thỉnh thoảng vẫn hoạt động.
Panda: Đừng hét vào tai tôi.
Uraume - Vĩ thanh
Sukuna: …Cái này là?
Uraume: Tôi không biết... Lúc nào cũng vậy. Khi tỉnh dậy, mọi người xung quanh tôi đều lạnh lẽo. Cả cha lẫn mẹ đều chết như vậy vì tôi.
Sukuna: Đi theo ta, đứa trẻ này. Hôm qua ta lỡ làm hỏng nhà băng (tủ lạnh) của mình.
Sukuna: Trông chừng chỗ này, để thịt không bị hỏng.
Uraume: Huh?
Sukuna: Mọi thứ đều trở nên lạnh, đúng không? Làm đi.
Uraume: Không phải như thế. Không phải vậy.
Sukuna: Đói à? Ngốc quá. Trước mặt có thịt, cứ ăn đi.
Uraume: Vậy là được sao…
Sukuna: …Ngon đấy.
Uraume: Tôi đã làm lạnh thịt đỏ ở nhiệt độ thấp và làm khô nó bằng cách thổi gió vào.
Sukuna: Ai đã dạy ngươi làm vậy?
Uraume: Không ai cả… Tôi thấy chán nên làm thử.
Sukuna: Ngươi có biết cách mổ xẻ con người không?
Uraume: …...?
Sukuna: Còn tùy người, nhưng... Đây là một kiểu món ngon.
Uraume: Vì sao ngay cả khi ngài ở gần tôi, ngài vẫn không thấy lạnh?
Sukuna: …Ha ha. Điều đó cũng đúng với ngươi đấy, Uraume.
Sukuna: Vì sao ngươi không cảm thấy lạnh khi ở bên cạnh ta?
Jujutsu Kaisen Jujutsu Kaisen Vĩ thanh Ngoại truyện